2/11/08

Để nhớ trận lụt năm 2008

(Copy từ Vietnamnet.vn để nhớ trận lụt năm 2008)

Nhật ký ngày mưa
(Trích "Nhật ký ngày mưa" của Quỳnh Nga).

Ngày 31 tháng 10


2h00: Đêm, đang ngủ, chợt tỉnh dậy vì tiếng mưa rất to... Mở cửa, ngó ra sân, thấy nước mấp mé lên cái bậc thềm dưới. Nhấc cái thảm chùi chân lên bậc trên, vào ngủ tiếp.

7h00: Nước mấp mé bậc trên. Chỉ cần có ai đi ngoài ngõ là nước sẽ tràn vào nhà. Vẫn ung dung ngồi lướt net. Mặc kệ cái xe để dưới sân đã gần ngập ống xả (vì không nghĩ là sẽ ngập).

7h30: Rời khỏi cái giường, đi ốp trứng gà và ăn sáng với một chút cơm cháy đóng hộp. NGON, giờ thì kí rì mà chả ngon chứ!

8h00: Sau khi nhắn tin cho sếp rằng "mưa ngập hết rồi, không đi làm được, đang ngồi co chân trên giường... Khi nào đi được thì tôi đến"... Sếp okei. Rồi chat với bạn Giang ở VP, ngoảnh ra nhìn, hóa ra nước đã dâng đến giữa nhà roài. Hic...

9h00: Thấy nước ào vào nhanh quá, vội vã dỡ quần áo ở ngăn thấp nhất của tủ, đưa lên giường, rồi vắt mấy cái váy lên cao... Chưa kịp dọn xong đống quần áo thì nhìn nước có nguy cơ ngập cả giường, hichichic... Vội vã tống cô em gái lên nóc tủ, rồi nhồi cả đống quần áo vào cái thùng carton trên đó, cả đống chăn màn, chiếu gối cũng di tản hết. Cái laptop được tắt vội và nhét lên giá sách. Nhường cái mặt bàn cho đống đồ đạc.

9h30: Nước ngập qua giát giường. Giờ thì khóc thật roài! Cái tủ lạnh, nước cũng nuốt chửng một nửa phía dưới. Không dám mở nó ra vì nước bẩn sẽ ùa vào, hic... Không cái dại nào bằng cái dại nào, không lấy đồ trong tủ lạnh ra để nấu ăn trưa, thế là XONG!

10h45: Đói, giục nhau đi nấu cháo. Có thịt gà, rau thơm trong tủ lạnh mà đành nấu cháo trắng và ăn với muối. Biết làm sao được!


Đủ mọi cuộc gọi và tin nhắn hỏi thăm, í ới suốt cả buổi sáng. Nhưng cũng chỉ thế thôi, ai mà cứu trợ được khi mà nước ngoài ngõ dâng cao ngang bụng roài. Thật khó tin là nhà ở khu vực Liễu Giai có thể ngập dã man cỡ này.

Cả buổi sáng, cả dãy tập thể chìm trong im lặng. Không ai đi làm được, không nhà nào có người dậy đi chợ. Nói chung là như một cái đảo bị cô lập với bên ngoài.

Cái xe của mình để ngoài sân thì đã ngập qua yên xe, kệ! Bình ga của Hằng thì trôi lềnh bềnh. Tất cả mọi thứ đồ đạc trong nhà cũng lần lượt NỔI! Nhìn vừa buồn cười vừa chán... Chị Nga và chị Hằng thì kê hai cái ghế lên giường, mỗi chị vắt vẻo ngồi một cái, ngủ gật. Em Trang thì ngồi ở cửa sổ giữa hai phòng, ngán ngẩm nhìn nước lên.

11h00: Nhắn tin cho cô Hương - chủ nhà, rằng: Cô ơi, nước ngập vào trong nhà gần một mét rồi ạ, hihihi... Trận mưa này ghê quá, suốt 10 tiếng mà chưa có dấu hiệu tạnh mưa... Cô Hương gọi lại hỏi han và chia sẻ với các cháu.

12h00: Ăn cháo, nhìn cảnh này mới thấy thấm cái cảnh bà con vùng lũ.

13h00: Nước bắt đầu rút, nhưng rút với tốc độ như là cafe nhỏ giọt. Trời tạm dừng mưa, sau khoảng 2 tiếng thì nước rút được một nửa. Nào thì dọn dẹp nhá. Thu dọn một cơ số thứ, giày dép đã đưa lên tầng cao nhất của giá để dép mà vẫn bị cuốn trôi, nổi lềnh bềnh.

15h00: Nước rút được 2/3, giờ mình lội trong nhà, nước chỉ còn ngập dưới bắp chân một chút, hihihi... Thế là hạnh phúc lắm roài nhá. Cơ mà giời lại mưa to rồi kìa.

Tranh thủ đi nấu ăn chiều. Vụ ăn cháo muối lúc trưa làm ba đứa đói mờ mắt. Mình dầm nước bẩn hơn 1 tiếng, vừa đi gom nhặt hết cả đống nồi niêu xoong chảo nổi giữa biển nước để rửa mới có đồ nấu, rồi hì hụi nấu nướng.

17h00: Ăn chiều. Trải một tấm nilon lên giường, mâm cơm nóng sốt được bê lên. Ba chị em ăn như một lũ sắp chết đói, hihihi...

18h00: Í ới các kiểu điện thoại hỏi han. Hầu như ít ai hình dung được cảnh nhà mình nó đang dư lào. Mưa ngớt mà mình không thể đi làm, vì ra mở cổng là nước ngập đến bụng luôn, chả lẽ không mặc gì đi làm chắc? CQ bạn Hằng cũng í ới gọi vì không ai biết là ngập nhà như thế nào, rõ khổ!

18h15: Bà chị dâu alo, hỏi thăm hai cô tối nay ngủ ở đâu, vì giường ngập hết rồi. Hai cô bảo: Giờ thì nước rút dưới giường rồi, nếu đêm mà ngập nữa thì thức vậy, hoặc ra nhà nghỉ mà thuê thôi, chứ biết làm sao giờ! Nghe bà chị dâu bảo rằng ông anh đã về từ 17h mà vẫn chưa về đến nhà, mình sốt hết cả ruột.

18h30: Ông anh về! Alo, đúng lúc Papa ở TN gọi điện xuống hỏi Lão Hạc về chưa, hic. May nhá, không thì lại loạn hết cả lên...

19h... Ngoài trời vẫn không ngớt mưa tẹo nào. Nguy cơ thức dậy giữa đêm ngày càng lớn... Mà giờ, có ra ngoài thuê nhà nghỉ thì cũng đi bộ thôi. Xe máy thì chết hẳn roài nhá, taxi chắc chắn chả dám đi vào cung đường ngập nhất HN này nhá. Mang tiếng là đường đẹp nhất HN, thế mà đoạn Liễu Giai - Nguyễn Chí Thanh lại là bị ngập ác nhất...

Nói chung là vẫn MAY MẮN NHẤT vì cả ba đứa không ra khỏi nhà hôm nay, không thì chắc chắn là "đi vươn thở, về tiếng thơ" nhá. Hai cái tủ quần áo nước ngập cả vào trong, bắt đầu bong lớp dán Fooc. Cám cảnh!

Ai mà xem thời sự hoặc chương trình cuộc sống thường ngày trên VTV1 chiều nay thì mới tin là bọn tớ khổ sở như thế nào. Thôi, vẫn may! Có người còn dầm mưa cả ngày trời ngoài đường kia kìa...

Em ơi, Hà Lội phố... Ta còn em, một ngày mưa... ta còn em... nhà ngập nước...

21h: Ba chị em thực sự lo lắng khi mưa vẫn trút ào ào. Nghĩ ra trò xếp cả đống những miếng xốp trải sàn rồi kê xuống chân giường cho cao lên... Loay hoay mãi chả được, mệt lử người, lại nghĩ ra là kê xuống dưới giát giường thì đỡ mệt hơn... Thế là lại CHIẾN.


21h30: Giường chiếu cứ bập bềnh, đứa nào bước mà không đúng chỗ có kê xốp là cả bọn lại kêu ầm lên vì sợ. Đang nằm tính là sẽ lội nước ra thuê nhà nghỉ cho yên tâm, vì mấy bác THỜI TIẾT bẩu rằng sẽ còn mưa lớn và mưa kéo dài...

Tự dưng Ngố lại nhớ ra là nhà còn cái giường hơi. Ơ, sao không bơm giường hơi lên, rồi đặt trên giường gỗ nhờ? Yeah, cả bọn mừng rú như vớ được vàng. Lại tống cô em lên NÓC TỦ để lôi cái giường hơi xuống.

Mẹ bạn Hằng alo, chị gái Hằng cũng í ới, lo lắng. Ai mà chả thế, riêng gì mình đâu. Mình vẫn may là còn có điện, có nước sạch, bếp ga vẫn nấu ngon lành, có cả net nữa nhá, có điện thoại nhá... Bà con vùng lũ còn chả có gì kìa...

22h00: Bà chị dâu cứ ơi ới gọi xem ngủ ra sao, rồi bảo sang nhà bác (ở gần nhà mình) mà ngủ. Mình khoe là có giường hơi roài, okei, chúc ngủ ngon nữa chứ, kekekekeke...

Sau một ngày í ới bao lần, M của tớ cũng đã tạm yên tâm khi nghe tớ "chốt hạ" chiện có giường hơi nhá. M lại còn bảo dư lày: "Ngố thông minh thế nhờ"!

Thế là yên tâm ngủ đêm nhá!

Hóa ra là mình đã "được" chứng kiến trận mưa lịch sử trong 35 năm qua cơ đấy! (Hồi đầu năm thì chứng kiến trận RÉT lịch sử suốt 40 năm, hay là 60 năm ấy nhờ?? Giờ đến MƯA!)

Xem tivi, lướt net, phát sốt phát rét với tình trạng mưa lũ. Sợ nhất là cái câu "dự báo mưa lớn còn kéo dài trong vài ngày tới".

Ngày 01 tháng 11


6h00: Mở mắt, nhìn ngay xuống nền nhà, nước chỉ còn khoảng 10cm thôi. May quá! Trong nhà còn 10cm thì ngoài sân cổng sẽ còn khoảng 50cm, thế là tốt roài.

7h30: Mẹ alo, hỏi xem ngủ nghê ra sao. Rồi hỏi sẽ ăn uống dư lào, nhà cửa ra sao... Túm lại là chỉ sợ con bị đói, bị rét, bị tùm lum.com, kekkeekekeke... Mà thực ra thì ba đứa vẫn khỏe re, chỉ tội hết đồ ăn roài!

7h40: Sếp nhắn tin: "Nga báo cho mọi người nghỉ nhé, ngập lắm, không đi được". Lát sau thấy sếp gọi điện: Nhà cửa sao rồi - Uh, thì vẫn ngập, đi được ra ngõ thì ngập đến bụng, nên chỉ ở trong nhà thôi... - Thế giường có ướt không? Có, ngập hết cả giường, giờ đang bồng bềnh giường hơi đây... Sếp cười sặc sụa, hiiiiiiii...

7h45: Bạn Giang nhắn tin: Nhà cậu sao rồi? Hôm nay tớ nghỉ, không dám đi đâu nữa đâu. Hôm qua tớ lội bộ từ Cty về nhà đấy, 10h tối mới về đến nhà đấy, hic... (Lội bộ từ Cty về nhà, nghĩa là hơn 5km đấy, bạn G ơi, xe buýt, taxi cũng bỏ người chạy thoát thân đến thế ư).

Em Trang ở VP cũng nhắn: Em ốm rồi, hôm qua bơi mãi mới về đến nhà, hôm nay em nghỉ nhé!

Đấy, cả nhà mình vẫn quá may mắn vì tất cả đều ở nhà, nhá!

8h00: Còi đội áo mưa đi chợ. Mình thấy nước cao quá, bảo để tí tớ đi cho, nhưng ngăn Còi mà không được. Hằng thì bảo chờ chị đi cùng, nó cũng không nghe. Nhìn nước ngập trên đầu gối nó, cũng lo, cơ mà chịu, không ngăn được thì thôi. Trước khi Còi đi chợ, mình còn kịp bảo nó đẩy cái xe lên nhà cho mình. Cái xe sau hơn 1 ngày dầm nước, chết ngỏm roài!

8h15: Đang đứng giữa nhà "oánh" răng thì bạn Hằng í ới: Nga ơi, có con rắn nước trong nhà này, hic... Mình tá hỏa, hỏi đâu, đâu... Rồi mang gậy vào khua ầm lên, mà chả bít nó nằm ở đâu nữa. Kệ, vì rắn nước có cắn cũng chỉ ngứa thôi...

8h30: Có đồ ăn sáng nhá. Bánh mì "patê" hẳn hoi nhá. Rồi thì Còi xách cả táo, cả thịt bò, sườn nhá. Còi làm phát nửa cân ruốc luôn, lại XÔM roài nhá. Ăn sáng xong, lại nằm khoèo nhìn nước dâng lên... Xác định là 3 ngày cuối tuần lội nước trong nhà, nhá!


--------------------------------------------------

"Cậu thuê thuyền sang nhà tớ đi!"

(Đào Quỳnh Nga)


Ngày 1/11/08


Cả ngày nằm trên giường hơi bồng bềnh, nhìn nước dâng trong nhà, chán cực độ. May mà khu vực này không bị cắt điện.

18h00 ngày 1/11/2008: Thế là nước đã rút gần hết trong nhà. Nhưng ngoài sân, ngoài cổng thì vẫn còn ngang bắp chân, có chỗ vẫn đến đầu gối. Dọn nhà nào...

21h00: Bạn Giang ơi ới rủ sang nhà chơi: Cậu thuê thuyền sang nhà tớ đi! Câu này chắc là khó mà lặp lại trong vòng 30 năm nữa, Giang nhờ!

2 ngày không được tắm. Nhà chỉ còn một ít nước sạch, ưu tiên để uống, nấu ăn, và vệ sinh tối thiểu...

Đứa em đi chợ về, rau gì cũng tăng giá ít nhất là gấp đôi ngày thường. Chỉ còn mỗi chị bán táo là giữ nguyên giá cũ, chị này TÌNH NGHĨA thật, chắc nhà chị í nghèo, chưa mua được máy chém như mấy nhà giàu! Cả chợ chỉ có duy nhất chị ấy bán trái cây, gồm 2 loại: Quýt và táo. Chị ấy bảo: Sáng nay có người đặt hàng nên chị ấy mới ra chợ Long Biên lấy hàng, ngập đến tận ghi đông cơ mà...

Xem ảnh, thấy nước hồ Gươm tràn bờ. Đã dự đoán thế, cơ mà nhìn nước mênh mang cũng choáng! Vào blog của đứa em vừa từ SG ra, nghe em í kể đi lội nước mà thèm, cơ mà mình mà cũng làm vậy thì không khéo về sẽ lên nóc tủ ngồi ôm quả đu đủ...

Nhìn cả đống đồ cần dọn dẹp và xử lý, nản dã man. Hờ hờ... Đang viết đến đây thì thấy nhà hàng xóm đang thử đề cái xe máy, và đạp máy mãi không nổ, chợt nhớ đến em Atila của mình cũng đang chít ngỏm củ tỏi kìa... Quả này thì phân phối lại thu nhập là cái chắc! Có đến tiền triệu hết nhờ?

Thôi, đi ngủ phát đã, hôm nay thì được ngủ giường gỗ rồi, không còn bồng bềnh như giường hơi hôm qua nữa roài. Kệ mọi thứ. Chuyện đâu còn có đó, mệt roài!

Ngày 2/11/08:

Tưởng là tạm yên ổn sau 48h mưa liên miên, và ngập lụt, hóa ra chỉ là TƯỞNG, hic!


Sáng nay, HN tạnh ráo, và còn có chút nắng nữa. Nước thì đã rút hết trong nhà, chỉ còn khoảng gần 20cm ngoài sân thôi. Mừng hú. Bắt tay vào dọn dẹp, lau dọn đồ đạc, rồi nấu nướng...

Sếp nhắn tin: "Nước trong nhà rút hết chưa? Có phải thuê nhà nghỉ không"?, lại còn kèm theo cái icon mặt cười, làm mình buồn cười quá. Hứa với sếp là sáng mai đi làm được rùi... Hy vọng là thế!

Cái cảm giác được đi dép dưới nền nhà không còn nước, sao nó khó tả đến thế hả giời! Hai ngày lội nước bì bõm để nấu cơm, để làm những việc "không thể không làm" mà thấy ớn!

Lội cái thứ nước bẩn không thể tả nổi, cái thứ nước đã hòa trộn trong đó nào là rác, nào là đại tiểu tiện, nào là chuột chết, nào là rau thối rữa, nào là bùn rác từ đẩu từ đâu... nghĩ là thấy rùng mình, ngứa hết cả chân... Thế mà cái thứ nước ấy nó đã ngập cả giường ngủ, đã chui cả vào tủ, vào mọi ngóc ngách trong nhà đấy...

Mới hiểu tại sao chỉ mơ ước được đi dép trong nền nhà khô!

Cái gì cũng ở trong tình trạng nửa khô nửa ẩm, chả tả được! Cái mùi thì khỏi nói rồi! Rồi lần lượt tắm gội sau hai ngày nhịn tắm, hic hic...

Ăn xong bữa trưa - bữa ăn thứ 4 hay thứ 5 diễn ra trên tấm nilon trên giường nhỉ? Cái giát giường vừa được cọ sạch, giờ đang kê lên, bật quạt cho nhanh khô. Nhìn hai đứa kia cuộn tròn trong chăn ngủ trên cái giát giường kê chênh vênh ấy, đến tội!

Mình bắt đầu thấy lạnh, có lẽ bị ngấm lạnh rồi. Trên mặc áo len, dưới vẫn phải mặc quần sooc. Chả còn cái gì tối ưu hơn là quần sooc trong lúc này, bởi dài hơn tẹo nữa là sẽ chấm nước khi bước xuống nền nhà, hic!

Hai đứa kia ngủ dậy, mình vào thế chỗ. Ngủ mơ màng được một chút, đầu đau như búa bổ. Lại còn ngủ mơ được ăn bỏng ngô và thịt bò khô nữa chứ...

Treo cái status: "Lạy giời đừng mưa nữa không thì nhà con chả còn cái gì không ướt, hichic", và chỉ còn biết ngồi cầu trời đừng mưa nữa, hoặc chỉ là mưa lác đác thôi, cho nước nó đừng có ngập vào nhà là may lắm rồi. Thế mà có một người cứ í ới: Mưa ngập rồi, xuống nhà anh đi, anh ngồi cầu trời mưa to nữa lên, cho ngập hết cái khu Liễu Giai, Kim Mã Thượng đi, để có đứa phải xuống nhà anh. Ác thế là cùng!...


--------------------------

Ngày bị trời "phạt"

(Thanh Thanh, Đào Tấn, Hà Nội ngày 31/10/2008).

Kinh hoàng, bây giờ chỉ còn 1 chút sức lực để nói được câu đó và gõ từng phím vô cùng mệt nhoài. Toàn thân đau kinh khủng nhưng vẫn cố hết sức để ghi lại ngày hôm nay, ngày kinh hoàng và khủng khiếp nhất trong từ trước đến nay.

Hà Nội mưa, mưa tầm tã 1 ngày 1 đêm không dứt. Mưa lụt lội khắp đường phố, mưa xối xả, mưa liên miên, mưa rền rĩ, mưa và mưa, như thể muốn cuốn phăng mọi thứ... Nhưng từ tối hôm qua đến tận 5h chiều hôm nay, mình vẫn nhìn mưa 1 cách thản nhiên, phởn phơ và nhởn nhơn, lại có phần thích thú vì mưa càng to thì càng được làm nhàn hạ hơn, mai lại là cuối tuần, trời mưa mà được cuộn trong chăn ngủ đến tận 12h trưa, khỏi phải dậy luôn thì còn gì sướng bằng.

Không biết ông trời chẳng may biếtt được âm mưu "đen tối" đó của mình hay không mà quyết định trừng phạt mình một cách khủng khiếp đến thế...

5h15, rời khỏi cơ quan, lấy xe, nhìn mưa vẫn rất nhởn nhơ (phải để xe ở Công viên Thống Nhất nên không gửi xe được trong công ty để đi xe ôm về). Còn định không mặc áo mưa, nhưng thật không ngờ, đi được 300m, từ 53 Quang Trung đi thẳng thì gặp lụt, lụt tới đùi, chết máy giữa đường, không thể nào đề được nữa, đạp cũng không được.

Một bác trung niên đang đứng sửa xe ra giúp mình tháo bugi lau khô, loay hoay lắp lắp... nhưng rồi bác cũng chịu. Mình đành dắt bộ tìm hàng sửa xe. Rơi mất 1 bên dép bên trái, bên phải đi dép lê, một mình với cái xe dắt bộ hơn 2 cây số từ Quang Trung đi hết Hai Bà Trưng đến Ga Hà Nội. Tìm được 1 hàng sửa xe, tháo tháo, lau lau cái bugi, đạp đạp, đề đề vẫn không thể khởi động được. Sao thế nhỉ? "Hay xe em hết xăng?". Trời ơi, hỏi ra mình mới nhớ, xe gần cạn xăng từ tối hôm qua, sáng nay đi làm mình đi cố, quên không đổ xăng. Mở bình ra, đúng là không còn 1 giọt. Nhưng hàng sửa xe này không bán xăng.

Dắt bộ trong biển nước khoảng nửa cây có hàng bán xăng lẻ, vậy là có xăng. Rồi đứng xếp hàng bao lâu vẫn không đến lượt để được sửa xe. Thế là tiếp tục dắt đi tìm quán khác. Dắt bộ 200m có hàng sửa xe nữa. "Xe chị bị ngập hết nước vào trong rồi, từ bô, bugi, bộ chế hoà khí, bình xăng và dầu, túm lại là ngập toàn bộ trong nước hết rồi". Tháo toàn bộ xe ra, lau lau, sấy sấy, sửa sửa. Run lẩy bẩy trong bộ quần áo ướt sũng, bụng đói cồn cào.

45 phút. Cuối cùng cũng nổ rồi. Nhưng... trời vẫn phạt mình. Được đúng 100m, vừa ra khỏi hàng sửa xe xong, lại gặp đường lụt, đường Ngô Sĩ Liên, Quốc Tử Giám ngập trong biển nước. Thế là xe lại chết ngóm.

Lúc này tay chân đã tê dại, mỏi dừ, rã rời. Lại tiếp tục dắt bộ với cái xe, với 1 chân đất và 1 chân đi dép lê lội qua Ngô Sĩ Liên, Quốc Tử Giám đến Cát Linh. Trời ơi, Cát Linh còn khủng khiếp hơn. Đến đây không còn từ gì để mô tả nữa. Đường đường ngập trong nước, người người ngập trong nước, xe xe ngập trong nước. Chẳng có cái xe nào đi qua nổi (trừ ô tô).

Đầu bàn chân và các ngón chân đau ghê quá, lại dẫm phải đá nữa. Tay thì gần như tê dại vì dắt xe. Đầu Cát Linh (giáp với Giảng Võ) thì đỡ lụt hơn. Thế là tiếp tục đạp nhưng vẫn không thể nào nổ được. Lại có một người tốt bụng ra giúp mình lau bugi. Nhưng vẫn không thể nào nổ được. Lại tiếp tục dắt bộ từ Cát Linh, qua Giang Văn Minh, ra Kim Mã.

Trời mưa ngày càng to lên, người run bần bật vì ướt và lạnh nhưng trong lòng cứ luôn miệng nói: cố lên, cố lên, chỉ còn mấy cây nữa thôi, sắp đến cái ngã tư rồi kìa. Qua đoạn này nữa thôi, lại sắp tới cái ngã tư tới nữa rồi. Hết con đường Kim Mã này là đến Đào Tấn mà. Cố lên đi.

Dọc đường vừa dắt bộ vừa nói chuyện với cái anh cũng dắt bộ như mình nên cũng thấy đỡ tủi hơn. Đến đầu Đào Tấn, trời ơi, lại lụt và lụt. Nhưng may quá, vớ ở giữa đường được cái dép vứt đi, thế là xỏ tạm, đỡ phải đi chân đất.

Đã quá mệt nhưng nghĩ đến cuối đường Đào Tấn là được về đến nhà rồi nên mình lại cố thêm. Cuối cùng thì cũng đã lết được về nhà. Không còn sức để mà thở nữa. Về đến nhà chỉ muốn nức nở lên, nhưng bị quỵ luôn xuống. Cháu cô chủ nhà chạy vội ra dắt xe cho mình. Chị hàng xóm tốt bụng mang ngay hộp sữa cho mình uống, làm bát mì cho mình ăn và đun nước cho mình tắm.

Như vậy suốt từ lúc 5h15 cho đến lúc lết về đến nhà là 9h10, mình đã dắt bộ xe khoảng 6 - 7 cây số. Bây giờ về nhìn lại không biết chân mình có bao nhiêu vết trầy xước nữa. Tay thì mỏi dừ vì tê, lạnh và run lẩy bẩy, sức kiệt nhưng mình vẫn cố gắng gõ từng chữ này. Vì sao ư? Vì hôm nay là 31/10, là hết tháng rồi, là ngày cuối cùng hết thử việc đấy, là ngày lĩnh lương đấy, là ngày Haloween đấy, là ngày định đến Quen ăn chè bí ngô đấy, là ngày tồi tệ và khủng khiếp nhất từ trước đến nay đấy, là ngày bị trời phạt đấy...

Nhưng dù sao đi chăng nữa mình cũng được an ủi 1 phần vì hôm nay gặp toàn người tốt bụng.


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét