21/1/09

Thầy tôi!

Năm ngoái, chúc tết Thầy muộn lắm. Ngày 29, tháng Chạp mới tới. Muộn quá nên Thầy về quê rồi. Không có cơ hội nói với Thầy câu chuyện cuối năm. Câu chuyện mà thường ở đó, mình nhận ra được nhiều điều cho cuộc sống, nhất là cách nghĩ để vượt qua những đắng cay, nặng nhọc trong công việc. Bởi thế là vì câu chuyện cuối năm thường hay nói tới những điều con dang dở, còn vướng bận và Thầy luôn cho mình những lời động viên, chỉ dẫn.

Năm nay, rút kinh nghiệm, ta đi sớm hơn. Ấy vậy mà cũng lại trễ 1 ngày so với dự kiến. Đã chuẩn bị đi thì các chiến hữu ở khoa KHQL lại đến. Thế là đành vậy Thầy ơi, chứ em yêu quí chúng nó vô cùng, như yêu quí chính Thầy vậy. Chẳng phải nhiều điều Thầy dạy thì cả em và chúng nó đều suy ngẫm và làm và trưởng thành đó sao. Thế nên, Thầy chịu thiệt tí nhé. Mai em sẽ gặp Thầy. Chắc chắn thế.

Hôm nay, gặp Thầy rồi. Vui. Thầy trông khỏe dù vẫn nhớ Thầy hay nói "Khôn đâu tới trẻ, khỏe đâu tới già". Khà khà, nói trộm ở đây, đúng một phần thôi Thầy nhé. Câu chuyện Thầy - Trò vui lắm. Thầy hỏi thăm tới em là chính. Hơi ghen tí, vì mình thì chẳng được hỏi gì.

Chuyện xôm nhưng thi thoảng lại đứt quãng vì cu Đức Quang. Mình đặt cho hắn nick name là Quang chocolate vì chỉ một nhoáng mà hắn đã chén mấy cái rồi và ông ngoại hắn thì vui vẻ với cách trêu ghẹo cu cậu về lọ kẹo có phép màu nhân 1 thành 2.

Một cặp vợ chồng nữa tới chúc Tết. Thầy ra đón. Qua cách chào thì chắc là lần đầu gặp. Chắc lại liên quan gì đó với chuyên môn rồi. Mình biến vào bếp và chơi với cu Quang với ba bài toán:
- Bài 1: Một con đi trước, đi trước hai con....
- Bài 2: Ba con chim đậu trên ngọn cây và người thợ săn ...
- Bài 3: Hai con dê qua cầu
Đến gần 20 phút. Nóng rực cả người. Hóa ra chơi với trẻ thật không đơn giản nhưng cũng thật hạnh phúc. Nào, ai có thể bắt bẻ được cu cậu khi bài 1 là có cả thẩy 9 con; bài 2 thì còn 2 con và đến bài 3, cháu sẽ làm thêm 1 cây cầu nữa cho chúng nó đi. Tuyệt vời chưa! Hẹn với cu cậu năm sau sẽ có thêm những bài nữa nhé.

Quay lại cặp vợ chồng nọ. Họ đến mời Thầy đọc và góp ý cho đề cương luận án tiến sĩ của anh chồng. Cả 2 đều là giảng viên đại học sư phạm. Nhìn kìa, Thầy chắp hai tay trên mặt. Da mặt cứ đỏ lên. Đỏ hồng rồi đỏ tía. Chắc là có tâm trạng rồi. Mà cũng phải, không tâm trạng thì không phải là Thầy rồi bởi tên đề tài luận án là "Nâng cao năng lực tư duy biện chứng cho sinh viên đại học sư phạm Việt Nam hiện nay". Khủng khiếp thật! Không biết đến bao giờ cỏ non mới lại mọc trên mặt đất được nhỉ?

Mình nói với vợ chồng nhà nọ, nhìn Thầy tôi (đương nhiên chưa phải là Thầy anh rồi) xúc cảm lộ diện thế kia, chắc có chuyện không hài lòng rồi (dù cứ phải nhắc lại là, Thầy không phải là chân lý nhé!!!) nhưng như thế, tôi mừng. Thế có nghĩa là Thầy tôi vẫn còn "dùng được", vẫn còn "hữu ích". Anh tới nhờ Thầy đọc giúp đề cương. Được chứng kiến, với tôi, Thầy vẫn làm được, làm tiếp cái tâm nguyện truyền nghề của Thầy. Thế là quý rồi, mừng rồi. Còn Thầy có ích cho anh thật không, anh biết, tôi chẳng biết. Chúc cho anh bạn thành công với luận án của mình dù rằng, với tớ, cái phạm vi nghiên cứu đó, cứ như ....... lên trời ý!

Thầy đỏ mặt, Thầy tôi!

1 nhận xét:

  1. thay choi voi 1 dua tre ma cung da thay nong the roi,thay thay 'choi' cung 2 'ban tre' thi do mat cung la le tat nhien thoi th oi!!!!!!hehhee

    Trả lờiXóa