31/3/08

Ngôn ngữ chát - Joe yêu tiếng Việt

Entry for April 04, 2007 - Ngôn ngữ chát
(copy từ blog của JOE)

Sáng nay mình ngủ dậy và quyết định học kiểu chát internet của thanh niên Việt Nam.

Thứ nhất, mình quyết định thay chữ “ô” bằng chữ “u” – nhưng chỉ trong mụt số trường hợp đặc biệt thui! Như vậy lối viết của mình sẽ nhẹ hơn, dễ chịu hơn, thân thiện hơn…chắc các bạn hiểu ý của mình rùi!

Trong mụt số trường hợp khác, mình sẽ bỏ chữ “ô” hẳn ra. Nếu viết quá chuẩn thì văn của mình sẽ nặng nề, khiến cho người đọc thấy chán. Tức là phải sửa lun – mình không mún làm người khác bùn đâu!

Không phải riêng nguyên âm thui đâu mà cũng có nhiều phụ âm nên bỏ ra. Chữ “n” là mụt trong nhữg “nghi phạm” nổi bật nhất. Vâg, chữ ấy đôi khi rất phí – nhưg cũg có nhiều chữ phí khác nữa, chưa xog đâu!

Chữ “h” ở cuối mụt số từ nhìn rất khó chịu! Không phải mỗi mìn đâu mà còn rất nhiều bạn của mìn nữa cũg nói vậy – khó chịu mụt cách kin khủg! (Chữ “k” ở đầu mụt số từ khác lại còn khó chịu hơn nữa, mìn hôg chịu nổi)

Có ai đồg ý với mìn rằg 2 chữ “q” và “u” xấu lắm hôg? Chữ “w” đẹp hơn nhiều chứ! Nếu chát yahoo và có người viết 2 chữ ấy thì mìn sẽ nói lun: “Trùi ui, cái gì mà wê thế!” – để họ sẽ wen với wan điểm wần chúg của giới trẻ trog wốc.

Việc thay 2 chữ xấu bằg mụt chữ đẹp cũg rất lô-gíc đấy! Ví dụ, 2 chữ “ch” ở cúi mụt số từ nhìn rất rườm rà, làm hỏg cả câu lun! Túm lại, mìn cực kỳ hôg thík! Sút ngày “ch”, “ch”, “ch”, trùi ui, lík kík lắm, lại còn cũ rík nữa, thui thay bằg chữ “k” đi, để lối viết của mìn sẽ kík thík hơn!

Tiếg Việt cũg hay dùg chữ “gì”. Cái gì? Món gì? Phố gì? Chúa ui, chán wá đi mất! Hai chữ “g” và “i" đứg cạnh nhau nhìn rất “béo”! Trái lại, chữ “j” đứg ở mụt mìn nhìn rất “gầy”, rất “người mẫu”! Thui, yêu “chữ mẫu” đi, yêu chữ béo làm j???

Nói về tìn yêu, khi viết “anh yêu em” mụt số cô gái Việt Nam sẽ thấy xấu hổ, đặc biệt là nhữg ai hôg tự tin lắm về cảm xúc của bạn trai mìn. Các bạn gái ơi, hãy thay 2 chữ “ye” xấu xí bằg mỗi chữ “i" xin xắn đi! Viết “em iu anh” thì đỡ rủi ro hơn nhiều (hoặc cứ viết “iu an wá trời lun!” cho máu) – bạn trai nhận lời iu thì tốt, hôg iu thì cũg hôg sao cả, cứ bảo là nói đùa thui!

Way lại với chuyện nguyên âm, mìn hôg hiểu tại sao mụt số người vẫn cứ cho rằg chữ “ă” đẹp hơn chữ “e”!?? Kệ nhữg người đó chứ, họ kiêu lém, cổ hủ lém!

Nhưg hôg fải chữ “ê” lúc nào cũg đẹp. Câu “em không biết” chả có j hay cả. Trái lại, câu “em hôg bít j đâu” nghe dễ thươg lém! Các bạn hỉu hôg? Mìn fải cố gắg để nói nhẹ chứ, đặc bịt là với fái íu. Nói cứg wá với mụt cô mìn thík thì – chít!

Nè! Ai bảo 2 chữ “a” và “y” lúc nào cũg wan trọg? Ai bảo 2 chữ “ph” lúc nào cũg lúi cún? (Hôg fải mìn!) Fí thế! Ái bảo chữ “c” lúc nào cũg hay hơn chữ “k”? Có rất nhìu trườg hợp khác nữa mà fải thay chữ xấu bằg chữ đẹp, rất tiếk mìn hôg có đủ thời jan để jải thík hít!

Kác nguyên và fụ âm ở trên được jải wyít xog, mìn sẽ bắt đầu tập trug vào việc viết tắt (vt). Bh cg~ n` ng noi’ rg vt wá n` k tốt lém. Nhưg thui – vđề k fai la vt co’ tốt h k, vđề la fai vt ntn!!!

Rùi có lẽ mìn nin cho mụt chút ja vị SG vô! Cg~ n` ng HN, đặc bịt là ng trẻ, cho rg ng SG sốg 1 kách rất dzui dzẻ. Vậy chuyện thanh nin HN bắt chước thanh nin SG hôg dzô dzuyên tí j! Ở ngoài Bắc nè ai cg~ thík nói “1,2,3 dzô”!!! Thiệt nghen!

Chuyện “1,2,3 dzô” nhắc lại 1 đìu khác nữa: mún trở thành chatter VN thiệt thì lúi vít kủa mìn nên dc bày biện bởi nhiù kon số! Thay vì “chào” bạn, mìn sẽ “2” bạn thui! Thay vì chúc bạn ngủ ngon, mìn sẽ “g9” bạn thui! Và có ai hỏi số dt thì mìn sẽ trả lời ngay: 6677028!

Nhưg kon số hôg có tìn cảm. Bh làm tn để lối vít kủa mìn đầy tìn cảm nhỉ?? Hay là cho mụt số từ miêu tả tiếg khóc, tiếg kười vô nhỉ! Nhưg mìn nin chọn n~ từ j? Huhu, mìn hôg bít đâu! Hix hix, khó wé! Ukie, để ngày mai mìn sẽ trả lời mọi ng nghen! Hihi!!!

Dù sao ngun ngữ kũg hôg fản ánh đc kảm xúc kủa con ng bằg hìn ảnh, và hôg có hìn ảnh nào fản ánh kảm xúc kủa kon ng như mụt gươg mặt! hihi! Sao? Bạn hôg tin hà? Bạn k tin Mr. Joe tội nghiệp hả? Bùn kừi wá nhỉ! Mìn hôg nói dzối đâu nhá!

kÁc bẠn cÓ bÍt FíM sHiFt hÔg? MiN sẼ dZùNg kÁi Fím Áy đỂ tRaG tRí vĂn KủA MìN mỤt ChÚt. FảI LuN LuN Cố gẮg Để cHữ kỦa MìN đẸp HơN ChỮ KủA nG` kHáC cHứ! gỌi Là Sĩ dZiỆn ĐiẸn tỬ đẤy!! Hihi!!!!

bẬc cÚi CùG Là tHêM mÀu SắC DzÔ! cHữ hÔg mÀu nHư Xe kHô dẦu (hihi!!!) vÀ Ai cG~ BíT xE kHô dẦu hÔg cÓ jÁ tRị j đÂu!! Huhu!!! nHìN mỤt đOạN n` mÀu SắC NtN tHì hOa HíT cẢ MắT!!! ĐẹP dzà mAn LuN!

XoG! Bh MìN đà BíT cHáT ChÍt NhƯ 1 Ng Vịt cHíNh GúC rÙi! DzUi wÁ, tHíX LéM! NhƯg MìN VẫN hƠi Lo, hÔg BíT tƯơNg lAi kỦa nGuN nGữ TiẾg VịT tHâN iU kỦa MìN sẼ Là nTn? ThUi kỆ! bh Là TK21 rÙi, Lo j mÀ vỚ VỉN tHế! Kekekekekekekekekekekeke!!!!!

Ngồi ghế "quan" nhưng không nhận "phong bì"




VNN/Nguoinoitieng: Chủ nhật, 30/3/2008, 11:01 GMT+7

NSƯT Mạnh Cường: "Cậu Tuấn là bầu của ca sĩ Đan Trường rất suốt ruột nên cậu ấy đến chỗ tôi và đưa phong bì cảm ơn trước, nhưng tôi giải thích và bảo anh phải tuân thủ các nguyên tắc, quy định về biểu diễn...".

Ngoài “nghề” diễn viên, Mạnh Cường còn giữ cương vị Trưởng phòng Nghệ thuật của Sở Văn hoá Hà Nội, liên quan đến việc cấp giấy phép cho các buổi biểu diễn nghệ thuật trên địa bàn, nơi mà không ít người cho là “mảnh đất màu mỡ”. Thực tế diễn viên nổi tiếng khi ngồi trên ghế “quan” có “kiếm được nhiều màu” và cuộc sống của anh có xa hoa lộng lẫy như nhiều người nghĩ hay không?

Khô như đá còn hơn dễ dãi

NSƯT Mạnh Cường - Trưởng phòng Nghệ thuật của Sở Văn hoá Hà Nội

- Anh tự nhận mình là một người có tính cách nóng nảy và khô khốc như một hòn đá tảng. Điều này có khiến anh trở nên “bớt” hấp dẫn với khán giả hay gây khó khăn trong cương vị quản lý của anh?

- Thực ra là tính cách đó cũng gây trở ngại cho tôi trong công việc, nhất là trong công tác quản lý. Nhưng cũng chính tính cách đó đã tạo cho tôi những nguyên tắc làm việc nhất định. Tôi thà để các bạn đồng nghiệp trong giới nghệ sĩ và các nhân viên của tôi nghĩ rằng tôi khô khốc còn hơn là để họ nghĩ tôi dễ dãi trong công việc.

- Nhiều người khô khốc trong công việc, nhưng lại rất dễ “mềm” trước bổng lộc. Nếu tôi đặt một câu hỏi về “văn hóa phong bì” thì anh có dám trả lời không và nếu trả lời thì anh có phải “ngó trước, ngó sau” không?

- Tất nhiên là tôi dám trả lời. Và tôi cũng không phải đắn đo hoặc ngó trước ngó sau.

Ghế tôi ngồi không mất một xu

- Vậy anh bình luận gì về văn hoá phong bì? Và để có được cái ghế Trưởng phòng Nghệ thuật, nơi được nhiều người cho là “rất màu mỡ”, anh có phải “bớt khô khốc” đi không?

- Tôi nghĩ cái đó rất tệ hại, tệ hại ở chỗ nếu người ta đến xin xỏ hoặc nhờ giúp đỡ một việc gì đây mà phải kèm theo cái phong bì thì mối quan hệ giữa con người với con người chỉ còn là đồng tiền.

Còn việc tôi được ngồi ở cái ghế này thì tôi khẳng định rằng không phải là do tôi sử dụng văn hoá phong bì mà có, tôi không hề mất một xu. Lúc ấy, khi tôi học đạo diễn xong thì về Phòng Văn hoá của Cục Tư tưởng Văn hoá, nay là Cục Tuyên huấn của Tổng cục Chính trị.

Qua hoạt động phối hợp với bên Hà Nội thì anh Ngọc Linh, lúc ấy đang là Phó giám đốc Sở rất quý mến tôi nên đã ngỏ lời xin tôi ra. Sau đó thì anh Nguyễn Viết Chức, lúc ấy đang làm Giám đốc Sở có nhờ tôi giúp cho đoàn nghệ thuật, lúc ấy tôi vẫn đeo quân hàm.

Tôi đã đi khảo sát cùng anh Linh và tôi phát hiện ra các nghệ sĩ sống quá khổ, cả về hạ tầng biểu diễn và thu nhập nên tôi đã làm một đề án trình lên anh Chức. Anh Chức rất quý tôi nên sau đó anh đã tìm gặp bằng được anh Phạm Ngọc Thanh lúc đó là Cục trưởng Cục Tư tưởng Văn hoá của chúng tôi và xin bằng được tôi ra. Suốt từ năm 1999 đến tháng 6/2000, tôi mới chính thức được ra ngoài này.

“Nếu không “rắn”, tôi đã sa bẫy lâu rồi”

- Ngồi ở ghế Trưởng phòng Nghệ thuật liên quan đến việc cấp phép cho các hoạt động văn hoá nghệ thuật, các buổi diễn – nhiều người cho rằng về nguyên lý, anh “kiếm” rất được. Anh nghĩ sao?

- Tôi dám khẳng định rằng trong suốt 8 năm ngồi ở ghế Trưởng phòng Nghệ thuật này, chưa một lần tôi nhận phong bì hối lộ của ai. Mà tôi cũng không bao giờ cố tình kéo dài việc cấp phép để đợi người ta mang phong bì đến cho mình. Theo nguyên tắc cấp phép là từ 3 đến 5 ngày, tôi thấy giấy tờ hợp lệ thì giải quyết ngay nên người ta cũng không phải đợi lâu đến mức cần mang tiền đến hối lộ tôi làm gì.

Tôi nghĩ thế này, mình thực thi trách nhiệm quản lý nhà nước trên lĩnh vực biểu diễn, một lĩnh vực khá nhạy cảm mà mình cứ ẩu hoặc dễ dàng xuôi chiều theo cách bỏ qua các quy định và nhận phong bì thì có khi chính mình đã tự đưa mình vào bẫy. Nếu không “rắn” một chút thì chắc chắn tôi đã sa vào cái “bẫy” đó lâu rồi. Chính vì tác phong làm việc “rắn” và đúng nguyên tắc nên nhiều người rất nể. Nhưng không phải vì không nhận phong bì nên tôi không giúp họ, mà tôi vẫn giúp họ bình thường.

Từng từ chối phong bì do bầu sô của Đan Trường đưa

"Văn hoá phong bì” không chạm được đến tôi!

- Trả lời của anh cho thấy có rất nhiều người từng cầm phong bì đến?

- Cũng không nhiều lắm đâu. Tôi nhớ có một lần Đan Trường không ra ngoài Hà Nội để duyệt chương trình mà theo luật thì 3 lần anh không ra duyệt chương trình thì anh sẽ bị cấm biểu diễn ở Hà Nội 6 tháng hoặc 1 năm.

Cậu Tuấn là bầu của ca sĩ Đan Trường rất suốt ruột nên cậu ấy đến chỗ tôi và đưa phong bì cảm ơn trước cho tôi, nhưng tôi giải thích và bảo anh phải tuân thủ các nguyên tắc, quy định về biểu diễn. Còn nếu anh đưa phong bì cho tôi thì tôi sẽ cấm nhanh hơn, không chỉ cấm đêm diễn này mà tôi còn cấm cả các đêm diễn khác nữa. Thế là cậu ấy vội vã về.

- Đó là nguyên tắc không nhận phong bì trong công tác liên quan đến cấp giấy phép, vậy có những trường hợp ngoại lệ không?

- Những phong bì mang tính chất hối lộ liên quan đến công việc thì dù có hàng ngàn đôla, tôi cũng không bao giờ nhận. Nhưng có những phong bì năm chục hoặc một trăm ngàn đồng trong những ngày lễ, tết thì tôi nhận một cách rất vui vẻ vì đó là tình cảm họ dành cho mình.

Tôi nghĩ cái đó tôi có quyền nhận vì đó không phải là giá trị vật chất vì nếu tính giá trị vật chất thì nó chẳng đáng gì, nhưng quan trọng là họ nghĩ đến mình với những tình cảm quý mến. “Quà hối lộ” mà tôi cho phép mình nhận và nhận nhiều là đôi vé trước mỗi đêm biểu diễn (cười). Nhưng tôi vào các rạp đó thì lại không mất vé nên quà hối lộ đó tôi cũng đem tặng bạn bè, người thân.

“Cổng sau nhà tôi cũng rắn”

- Thời nay có rất nhiều kiểu đưa phong bì. Ai đó mời anh đi du lịch, đi nước ngoài thăm thú, cũng là một kiểu đưa phong bì. Lúc ấy thì ông...?

- Tôi chưa đi và chắc là không bao giờ đi như thế. Tôi là nghệ sĩ, hay đi nhiều nơi đóng phim nên việc đến những điểm du lịch nổi tiếng không phải là nhu cầu của tôi nên họ sẽ không hối lộ tôi bằng những chuyến bao du lịch trọn gói thế đâu. Nhưng nếu tôi không phải là nghệ sĩ, diễn viên nổi tiếng thì chắc chắn họ sẽ săn đón đến nơi đến chốn.

- Người ta vẫn quan niệm, quan chức thường có cổng sau. Vậy còn phía bà xã - “cổng sau” của anh thì sao? đó là một cánh cổng cứng rắn hay dễ xuyên thủng?

- Vợ tôi cũng đi làm suốt, thậm chí phục vụ biểu diễn cho Nhà hát Tuổi trẻ vào buổi tối nên thường gia đình tôi đi vắng cả ngày. Và điều quan trọng nữa là vợ tôi cũng “rắn” như tôi, nếu là khách của chồng thì bao giờ vợ tôi cũng bảo tôi ở cơ quan nên có thể nói rằng chưa vị khách công việc nào của tôi được gặp riêng vợ tôi cả. Có chăng chỉ là đưa kịch bản phim mà thôi.

Không phải đắn đo “việc A, việc B”

- Có phải vì quá “cứng rắn” nên suốt 8 năm nay, anh vẫn chỉ “yên vị” ở cái ghế Trưởng phòng?

- Đơn giản là vì tôi “khô khan” (cười). Có những người phải đắn đo với những “việc A, việc B” nhưng với tôi, lúc nào tôi cũng nói thẳng lòng mình nên với cấp trên, đó sẽ là một sự khó chịu nhưng với cấp dưới thì họ lại thấy đúng. Nhiều khi ở vị trí trung gian như tôi thì tôi nghĩ mình phải sống thế nào để người ta còn nhìn vào, đó mới là điều quan trọng. Còn các sếp của mình thì có người đi, có người ở lại, mình cứ sống và làm việc đúng với trách nhiệm của mình là được. Tôi nghĩ tôi đã đóng góp được một phần công sức để giữ được hoạt động biểu diễn nghệ thuật nói chung ở Hà Nội bớt lộn xộn và được ổn định trong suốt 8 năm trở lại đây.

- Việc từ chối nhận phong bì, với anh có phải là một cơn “vượt cạn” không?

- Không, rất đơn giản thôi. Tôi không bao giờ nhận phong bì vì tôi nghĩ nhỡ họ làm sai thì sao, mình đã nhận tiền của họ rồi thì khi họ làm sai đương nhiên mình phải có trách nhiệm với họ, nên tôi cứ đúng nguyên tắc mà làm.

"Nhiều khi ở vị trí trung gian như tôi thì tôi nghĩ mình phải sống thế nào để người ta còn nhìn vào, đó mới là điều quan trọng"

Ứng xử thế nào nếu bị “hối lộ tình”?

- Nếu được “hối lộ” bằng một chuyến đi du lịch hay đi nghỉ đâu đó với một cô xinh đẹp thì anh tính sao?

- Chắc là không có chuyện đó vì tôi khô khan, tôi lạnh lùng, rất nhiều người đến đây và sợ vì tôi khó tính, tôi không cởi mở. Do vậy, cũng chưa có ai dám làm chuyện đó với tôi vì phải có sự đong đưa nào đó từ phía tôi thì mới đúng với cách “hối lộ” đó. Và tôi nghĩ cũng không đến mức độ họ phải làm thế. Chúng tôi có giúp đỡ họ lãi bạc tỉ đâu mà họ phải làm như thế. Đây là biểu diễn nghệ thuật nên không phải khu vực dễ xảy ra chuyện đó, có lẽ phương pháp hối lộ ấy xảy ra ở lĩnh vực khác. Hơn nữa tôi cũng xuất thân từ anh diễn viên nên tôi luôn tạo điều kiện giúp đỡ họ, vì diễn viên cũng khổ lắm, số giàu có chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.

- Trong chuyến đi Đền Thượng, Lào Cai năm trước, tôi thấy có tới hàng chục fan hâm mộ đi theo anh suốt chuyến đi lễ. Nếu có một cô gái xinh đẹp “xin chết” với anh thì anh sẽ xử lý thế nào với kiểu “hối lộ tình” này?

- Không. Tôi nghĩ họ phải nhìn lại vì nếu cô ấy nghĩ là cô ấy đẹp thì cô ấy nên nghĩ là tôi có thể quen cô khác đẹp hơn cô ấy (cười), nên tôi nghĩ trường hợp ấy chắc chắn sẽ không xảy ra.

Mạnh Cường viết gì trong “bản kê khai tài sản”?

- Nếu tổ chức yêu cầu anh kê khai tài sản thì bản kê khai ấy sẽ có những gì?

- Rất đơn giản, nhà thì do Nhà nước cấp diện tích 60m2, hai tầng. Ô tô tôi đang đi là xe cũ, vừa mua từ tiền đóng quảng cáo, đóng phim, vừa vay một chút.

- Lương của anh hiện nay là bao nhiêu?

- Lương của tôi là 4,5 triệu một tháng.

- Cát sê quảng cáo cao nhất anh được trả là bao nhiêu?

- Cao nhất là 5.000 USD, còn thường là từ 1.000 USD đến 2.000 USD. Mà tôi làm quảng cáo thì rất nhanh, một phim quảng cáo chỉ quay khoảng một ngày, thậm chí chỉ một buổi trưa là xong. Còn đóng phim, nếu vai chính cộng với tiền nghệ sĩ ưu tú thì thường là 15 triệu đồng một tập phim, mỗi tập quay khoảng 2 đến 3 ngày.

- Nếu không có sẵn một tiềm lực đáng nể là có nhà, thu nhập khá cao từ đóng quảng cáo, đóng phim thì có lẽ anh cũng sẽ phải bon chen để đảm bảo cuộc sống cho gia đình, không ngoại trừ việc anh sẽ phải nhận tiền từ những người đến xin giấy phép?

- Đúng là tôi có tiềm lực sẵn, không phải quá lo lắng về cơm áo gạo tiền nên “văn hoá phong bì” không đụng chạm được đến tôi. Nhưng việc nhận phong bì hay không, tôi nghĩ không phải do điều kiện sống mà do phẩm chất của từng người. Ngày xưa, khó khăn đến mức không có gạo ăn, chúng tôi đã ăn bất kỳ cái gì mà dân cho bộ đội. Đã trải qua những ngày như thế, thì những khó khăn ngày sau chẳng có nghĩa lý gì cả nên dù nghèo thì tôi cũng không lấy tiền hối lộ từ người khác để lo cuộc sống sung túc cho bản thân.

Chỉ xài vài bộ quần áo “made in May 10”

- Là một nghệ sĩ nổi tiếng, lại là một quan chức trong ngành văn hoá, thu nhập lại cao so với mặt bằng chung, có lẽ bây giờ anh cũng phải mặc những bộ quần áo sang trọng, ăn ở những nhà hàng đắt tiền để tương xứng với sự nổi tiếng?

- Ngược lại, tôi vẫn giữ nếp sống cũ. Buổi trưa, tôi hay được mời đi ăn ở các nhà hàng nhưng tôi rất ít đi mà thường hay ăn cơm ở công sở, dù chỉ có vài hạt lạc với mấy cọng dưa nhưng tôi nhai ngon đến mức mọi người hỏi sao ăn ngon thế.

Rượu Tây tôi cũng không uống, mà tôi chỉ uống loại rượu ngâm các loại rễ cây. Nếu hôm nào đó đi ăn với khách hoặc bạn bè thì bao giờ tôi cũng mang theo một bình đi. Còn trang phục của tôi thì tôi không thích mặc đồ sang trọng. Bộ tôi đang mặc là quần áo của May 10, cái quần chỉ khoảng 120 ngàn, còn áo thì 150 ngàn mặc suốt từ năm 2000 và tôi đã mặc đóng rất nhiều phim.

Nhiều khi anh em họ bảo, có khi Cường phải thay quần áo đi thôi chứ phim nào cũng chỉ có mấy bộ, diễn đi diễn lại, giống nhau quá (cười). Thế là tôi mua 3 cái áo trắng dài tay và 2 cái áo trắng cộc tay cùng vài cái quần Tây màu xanh đậm. Thế là không ai kêu được nữa vì các vai quan chức thì cũng chỉ mặc áo trắng quần xanh thôi. Tôi nghĩ mặc quần áo sang trọng không làm cho con người sang trọng lên, mà chính do tri thức và công việc mới khiến mình sang trọng lên được. Đừng bao giờ để mình mặc quần áo rách, thế thôi.

- Xin cảm ơn anh.

Theo Lã Xưa - gdvaxh.gif

30/3/08

Nửa tháng tới....

Dẫu "rất áy náy" nhưng phải viết ra đây:

31/3/2008: đám cưới Đinh Bích T nè
02/4/2008: đám cưới Thế Anh nè (dù cách đây vài tuần hắn còn lừa mình là chưa có gì???)
02/4/2008: sinh nhật cu Đinh Quang Hùng nè
09/4/2008: sinh nhật cháu Nhật Phương nè
10/4/2008: ĐẠI LỄ LẦN 5 nè (nhưng vợ lại ở xa)
11/4/2008: sinh nhật em Kim Anh nè


Hic hic, còn gì nữa nhỉ!!!! Ai bị thiếu nhắc dùm nha! Xin cảm ơn,

Tôi phải học

Tôi học được rằng:
Có những điều dù ta chỉ làm trong khoảnh khắc nhưng lại làm ta đau lòng cả đời.

Tôi học được rằng:
Mỗi khi xa rời người thân yêu, hãy luôn nói lời thương yêu nhất, bởi có thể đó là lần cuối ta gặp họ.

Tôi học được rằng:
Đã là bạn thân, dù không làm gì cả, ta vẫn có những phút giây tuyệt vời khi bên nhau.

Tôi học được rằng:
Tình bạn chân thành sẽ mãi lớn lên dù cho có cách xa ngàn dặm, và tình yêu đích thực cũng thế đấy.

Tôi học được rằng:
Chỉ vì ai đó không yêu ta theo cái cách mà ta mong muốn, điều đó không có nghĩa là họ không yêu ta hết lòng. Đối với một người bạn tốt, sẽ chẳng có vấn đề gì nếu chẳng may họ làm tổn thương ta, và hãy biết tha thứ cho họ vì điều đó.

Tôi học được rằng:
Sẽ không đủ nếu ta chỉ biết tha thứ cho người khác. Đôi khi cũng phải học cách tha thứ cho chính mình.

Tôi học được rằng:
Bất kể con tim ta có tan vỡ, cuộc sống cũng sẽ chẳng dừng lại, và vẫn vô tình như không biết đến tổn thương của ta.

Tôi học được rằng:
Cuộc đời ta có thể bị đổi thay tại một khoảnh khắc nào đó bởi một người thậm chí ta không quen biết.

Tôi học được rằng:
Ngay cả khi trắng tay, ta vẫn có thể thấy được mình thật giàu có để giúp đỡ mỗi khi bạn bè cần đến.

Tôi học được rằng:
Người mà ta rất quan tâm, thậm chí cả cuộc đời thì lại có thể rời xa ta rất sớm.
Người mà ta nghĩ sẽ vùi ta xuống đất đen khi hoạn nạn, nhưng chính họ lại là người nâng ta dậy khi ta vấp ngã.

Tôi học được rằng:
Khi không vui, ta được quyền giận dỗi, nhưng lại chẳng được phép tàn bạo và hung ác.

Tôi học được rằng:
Trên đời này, không phải ai cũng tốt và tử tế với ta, cho dù ta không động chạm đến họ. Cách tốt nhất là đừng nên để ý đến những kẻ muốn chứng kiến ta gục ngã . Hãy sõng vì những người yêu quý ta.

Tôi học được rằng:
Để "thành nhân", thành người mà ta mong muốn, phải mất thời gian rất dài.

Tôi học được rằng:
Hãy chịu trách nhiệm về những gì ta làm dù điều đó có làm lòng ta nát tan.

Tôi học được rằng:
Nếu ta không làm chủ được hành vi của mình, nó sẽ điều khiển lại ta.

Tôi học được rằng:
Người trưởng thành có nhiều điều phải suy nghĩ với những kinh nghiệm đã qua, và có được những bài học rút ra từ đó, và không bao giờ quan tâm nhiều đến việc mình đã tổ chức bao nhiêu lần sinh nhật.

Tôi học được rằng:
Hoàn cảnh sống có ảnh hưởng đến việc hình thành nhân cách của chúng ta, nên hãy ý thức về điều đó.

Tôi cũng học được rằng:
Chiếc áo không bao giờ có thể làm nên thầy tu.

Ta không nên quá háo hức để khám phá bí mật vì nó có thể làm thay đổi cuộc đời ta mãi mãi. Dù hai người cùng nhìn vào một vật nhưng họ lại có thể thấy những điểm khác biệt rất lớn...

(copy từ HOABONGLAU blog)

"Cuồng sát giáo thánh"

holimonster1983 (3/29/2008 7:27:44 PM):

Minh chủ quay lại ra lệnh:

Từ đoạn đường này trở đi sẽ rất nguy hiểm, mọi người cẩn thận. Bởi ngoài tà phái ra, các thế lực khác cũng sẽ cản trở chúng ta, để an toàn mọi người xin hãy mang Bảo Hộ Mão vì trên đoạn đường này có rất nhiều người của phái Cuồng Sát Giáo Thánh (CSGT) chuyên ẩn nấp ở các lùm cây, người của Giáo Phái này chuyên sử bổng (gậy ngắn) và còi đoạt hồn. Tuy họ không đoạt mạng nhưng chỉ cần họ chỉ bổng vào ai rồi thổi còi là chư vị tốn vài trăm vạn lượng ngay, nguy kịch hơn là có thể bị tịch thu chiến Mã vài tuần






26/3/08

Sao anh lại vậy?

Anh sẽ không khóc nữa

Đừng buồn mà em ơi

Đêm đã khuya lắm rồi

Mong em vào giấc ngủ


Anh đã không khóc nữa

Nước mắt chảy vào trong

Bởi anh tự trách mình

Đã quên điều không thể


Anh đã thôi không khóc

Bởi nước mắt lăn dài

Em trách tràn hai má

Giận hờn kẻ lãng quên


Chuyện kể đã bao đêm

Em hỏi anh ngày ấy

Giờ sao anh lại vậy

Quên cả phút giây này.

25/3/08

Người cựu binh đi bộ từ Bắc vào Nam

Tuổi Trẻ Online - Thứ Ba, 25/03/2008, 05:39 (GMT+7)

TT - Những ngày này trên đường thiên lý Bắc - Nam, có thể bạn sẽ nhìn thấy một người đàn ông mặc quân phục, tập tễnh đi những bước khó nhọc. Đó là cựu chiến binh Trần Ngọc Sơn (xã Vũ Quý, huyện Kiến Xương, Thái Bình).

Ông dự kiến sẽ có mặt tại TP.HCM vào ngày 30-4, sau 70 ngày xuất phát từ Hà Nội.

"8g15 ngày 11-3-2008, khi chúng tôi đang trực tại cơ quan thì chú Trần Ngọc Sơn bước vào. Sau khi nghe chú trình bày, chúng tôi thật sự xúc động và cảm phục trước tinh thần, ý chí của chú. Trong chiến tranh cũng như hòa bình, thế hệ chú Sơn là tấm gương để chúng tôi học tập".

Đó là những dòng chữ của chị Phan Thị Thu Thủy (hiện công tác tại khu di tích đôi bờ Hiền Lương, tỉnh Quảng Trị) ghi trong cuốn nhật ký lộ trình đi bộ của cựu chiến binh Trần Ngọc Sơn khi ông đặt chân lên đất Quảng Trị. Sau hai ngày nghỉ chân tại Quảng Trị để viếng nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn, đường 9, Thành cổ Quảng Trị, ông Sơn lại khoác balô lên đường.

Vị cựu chiến binh cho biết: ông xuất phát ngày 18-2-2008 tại trụ sở của Hội Cựu chiến binh VN (TP Hà Nội). Hành trang mang theo của ông là chiếc balô đựng vài bộ quần áo để thay cùng mấy hộp thuốc phòng khi đau ốm dọc đường.

Chỉ xuống đôi chân phồng rộp, bong tróc hết lớp da, ông bảo: "Khi biết tôi có ý định đi bộ xuyên Việt để thăm lại chiến trường xưa, vợ và các con tôi không tán thành bởi chặng đường quá dài trong khi tôi mất đến 61% sức khỏe. Nhưng tôi vẫn quyết tâm được thăm lại chiến trường xưa, nơi từng tham gia chiến đấu đồng thời qua đó rèn luyện ý chí, nghị lực bản thân mình".

Trước chuyến đi này, mỗi ngày dù nắng hay mưa, ông đều tập luyện đi bộ 30-40km để cơ thể quen dần với điều kiện thời tiết, đường sá rồi tích cóp số tiền nhỏ để chuẩn bị chuyến đi. "Luyện tập vậy chứ trên đường đi vào đây nhiều lúc cứ tưởng không thể đi nổi bởi bàn chân tê cóng vì giá rét. Bây giờ thì khá hơn rồi bởi cơ thể đã quen dần với thời tiết, bàn chân quen với mặt đường nên mỗi ngày cũng đi được bình quân 30-40km như hồi còn luyện tập đi bộ ở quê”.

Xốc lại chỉnh tề chiếc balô bạc phếch bụi đường, ông Sơn cho biết thêm: nếu chuyến đi này thành công thì sang năm (2009), ông sẽ thực hiện chuyến đi khác không phải chỉ mình ông mà cõng thêm một đồng đội bị cụt chân cùng đi với mình. Ông giải thích: "Đơn giản chỉ vì những đồng chí ấy không thể tự đi về thăm nơi mà họ đã dành một phần thân thể".

Ông Trần Ngọc Sơn nhập ngũ tháng 8-1972, được phiên vào trung đoàn 51 (thuộc Tỉnh đội Thái Bình). Sau đó, ông được điều về Tổng cục Kỹ thuật (trực thuộc Bộ Quốc phòng) rồi được cử đi học lái xe. Trong những ngày diễn ra cuộc chiến ác liệt để bảo vệ Thành cổ Quảng Trị, ông cùng đồng đội trên những chuyến xe tải lương thực, vũ khí, đạn dược có mặt tại Quảng Trị. Năm 1975, ông được chuyển sang trung đoàn 288 (sư đoàn 395) cho đến năm 1983 thì sức khỏe ông yếu dần mà không rõ nguyên nhân. Năm 1984 khi sinh đứa con thứ ba không lành lặn ông mới nghi mình nhiễm chất độc da cam quái ác. Ông xuất ngũ sau đó khi sức khỏe yếu nhanh.

HOÀNG TIẾN

Nhắn chú Thịnh Tô

Không biết khi nào ta gặp nhau
Con tim cô đơn bớt u sầu
Hai thằng trai nhớn ngồi nhìn lại
Một thằng trai nhỏ biến mất đâu.

Ngày 24/3/2008

Vợ là con Phật, cháu Trời!

Hôm nay mùng 8 tháng 3
Nhưng không biết định nghĩa vợ là gì đây?
Vợ là quả ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ rất cay trong lòng.

Vợ là một đoá hoa hồng
Vợ là sư tử Hà Đông trong nhà
Vợ là nắng gắt, mưa xa
Vợ là giông tố phong ba bão bùng.

Nhiều người nhờ vợ nên ông
Nhiều anh vì vợ mất không cơ đồ
Vợ là cả những vần thơ
Vợ là cả những giấc mơ vơi đầy.

Vợ là một chút men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng mê say.

Vợ là khối óc bàn tay
Vợ là bác sĩ tháng ngày chăm ta
Vợ là nụ, vợ là hoa
Vợ là chồi biếc, vợ là mùa xuân.

Vợ là tín dụng nhân dân
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà
Vợ là biển cả bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê.

Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông
Vợ là chỗ dựa của chồng
Nhiều anh dám bảo vợ không là gì?

Khoan khoan hãy nghỉ lại đi
Vợ quan trọng lắm không gì hơn đâu
Việc nhà có vợ công đầu
Nấu cơm, nấu nước, rửa rau, pha trà.

Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là cát sét, vợ là tivi
Nhiều đêm vợ hát chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về trong ta.

Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà chủ, vợ là nhân viên
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là "nội lực" làm nên cơ đồ.

Vợ là thủ quỹ, thủ kho
Vợ là hạnh phúc, ấm no trong nhà
Vợ là vũ trụ bao la
Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường.

Khi nào giận, lúc nào thương
Sớm mưa, chiều nắng ai lường được đâu
Vợ là một khúc sông sâu
Vợ như là cả một bầu trời xanh.

Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trúc bên đình làm duyên
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Vợ là cô Cám hám tiền, ham chơi.

Vợ là con Phật, cháu Trời
Rẽ mây rơi xuống làm người trần gian.

(Tác giả: Khuyết danhh)

24/3/08

Ngày 26 tháng 3

Ngày 26/3/2004


Ngày 26/3/2005


Ngày 26/3/2006


Ngày 26/3/2007


Ngày 26/3/2008

4 năm, qua thật là nhanh
4 năm, có một chuyện tình như thơ
4 năm, có một giấc mơ
4 năm, có một đợi chờ tháng năm







Khuya

Em ơi, đêm khuya rồi.
Ngọn đèn bên em ngủ.
Em hãy đừng thức nữa.
Đêm khuya rồi em ơi.

Sớm mai đón mặt trời.
Bình minh và nắng ấm.
Trời xanh trong mây trắng
Hết khuya rồi em ơi.

23/3/08

Tư vấn tuyển sinh 5: Năm 2009

Nói tới 2009 vào lúc công việc tuyển sinh 2008 mới thực sự bắt đầu. Sớm quá chăng? Lo xa qua chăng?

Không! Câu chuyện này không thể quan niệm đơn giản rằng em học ngành này thì hay thế này, tốt thế kia? Em học ngành này học bổng du học sẽ rất nhiều em ạ? Em học ngành này sau 4, 5 năm nữa không thể lo thiếu việc làm nếu em học khá trở lên.


Nếu mình còn làm. Sẽ không có chuyện quan niệm đơn giản thế! Không biết là khi mình khẳng định như vậy có bị coi là chủ quan, là lý tưởng hoá không nhỉ? Mới chỉ có vài ngày đi thôi mà.

Hãy tự tin, hãy sáng suốt và lắng nghe! Đi một ngày đàng, học một sàng khôn mà!

Năm 2009, cạnh tranh với ai?

Năm 2009, truyền thông về hình ảnh nhà trường?

Năm 2009, cập nhật những sửa đổi đào tạo?

Năm 2009, University Days!

Năm 2009, bắt đầu từ 2008!

(tiếp tục cập nhật)

Tư vấn tuyển sinh 4: Những kỷ niệm

Ngày 16/3/2008
Cái hồi hộp tới mức không nói được điều em muốn hỏi .
Cái mạnh dạn của em tới mức mình giật mình: "Ta có lạc hậu quá chăng so với giới trẻ thị thành?"

Ngày 22/3/2008
Trường em mới chỉ có lớp 10 thôi ạ
Sự kiên trì
Sự thông minh

Ngày 23/3/2008
Mất điện và cái loa tay
Không phải chuyên nào cũng giống nhau


Ngày 29/3/2008


(tiếp tục cập nhật)

Tư vấn tuyển sinh 3: Về những câu hỏi

Sau những cuộc tư vấn cho các bạn học sinh, điều gì đọng lại ở nơi mình lớn nhất? Đó là những CÂU HỎI. Chìa khoá để mở cách cửa thông tin cho các em về các ngành, trường đào tạo là những câu hỏi.
Nhưng câu hỏi để hướng dẫn các em tiếp cận với truyền thông, tiếp cận với những nhà giáo ở trường PTTH, với những người thân trong gia đình và với những người như mình.

Quan trọng thế nhưng nghe các em hỏi, vừa thương vừa giận. Thương các em chưa có được sự chuẩn bị thật tốt cho chặng đường xa sẽ đến. Giận những người làm công tác giáo dục sao không lắng nghe và phát hiện những thiếu hụt trong mỗi câu hỏi của các em.

Chuyện về những câu hỏi

(tiếp tục cập nhật)

Tư vấn tuyển sinh 2: Cần lắm những chuyến đi

Sau ngày 16/3/2008 tại TT Hội chợ triển lãm Giảng Võ là 1 tuần chuẩn bị cho chuyến đi đầu tiên. Tiếp cận với cơ quan bên ngoài không phải là việc làm xa lạ với mình. Gặp gỡ học sinh, sinh viên và thuyết trình, trao đổi với họ cũng không phải là việc mới với mình. Vậy mà vẫn phập phồng, hồi hộp cho công việc sắp tới. Dẫu gì cũng là chuyện tương lai của con người - những người trẻ mà có thể họ đặt niềm tin vào những gì mình sẽ nói với họ - cái gọi là "Tư vấn tuyển sinh".
Ngày 22 và 23/3/2008

(tiếp tục cập nhật)

Tư vấn tuyển sinh 1

Câu chuyện bắt đầu từ một tác động bên ngoài và những gì đã làm trong quá khứ (tiếp tục cập nhật)

16/3/08

2 tháng em xa anh

2 tháng em xa anh
Chẳng thể quên nỗi nhớ
Chẳng nào ngừng trăn trở
Nhớ anh nhiều anh ơi!
2 tháng anh xa em
Dồn dập bao điều mới
Công tư bao diệu vợi
Nhớ em hoài mỗi đêm
2 tháng đã đi qua
Còn 22 tháng nữa
Lâu mau gì vẫn nhớ
Ngày lại ngày em ơi!
2 tháng đã qua rồi
Em đừng buồn em nhé
Sẽ đến ngày mong đợi
Chúng mình được gặp nhau
2 tháng sẽ qua mau
Rồi thêm 2 tháng nữa
Thêm 3 lần như thế
Chúng mình sẽ gặp nhau
Đến lúc đó u sầu
Hay nhớ nhung khắc khoải
Anh dành cho em mãi
Để rồi lại xa nhau
Thời gian sẽ trôi nhanh
Đợi em về, em nhé
Sẽ đến ngày như thế
Chúng mình lại bên nhau
22 tháng rất mau
Anh vẫn chờ vẫn đợi
Trong nhớ nhung vời vợi
Đợi ngày về em ơi!

15/3/08

Đoá hoa vô thường

Đóa Hoa Vô Thường

Sáng tác: Trịnh Công Sơn - Thể hiện: Hồng Nhung



Tìm em tôi tìm mình hạc xương mai
Tìm trên non ngàn một cành hoa khôi
Nụ cười mong manh, một hồn yếu đuối
Một bờ môi thơm, một hồn giấy mới
Tìm em tôi tìm, nhủ lòng tôi ơi
Tìm đêm chưa từng, tìm ngày tinh khôi
Tìm chim trong đàn ngậm hạt sương bay
Tìm lại trên sông những dấu hài

Tìm em xa gần, đất trời rộn ràng
Tìm trong sương hồng, trong chiều bạc mệnh
Trăng tàn nguyệt tận chưa từng tuyệt vọng đâu em
Tìm trong vô thường có đôi dòng kinh, sấm bay rền vang
Bỗng tôi thấy em dưới chân cội nguồn
Tôi mời em về đêm gội mưa trong
Em ngồi bốn bề thơm ngát hương trầm
Trong vườn mưa tạnh, tiếng nhạc hân hoan
Trăng vàng khai hội một đóa hoa quỳnh

Từ nay tôi đã có người có em đi đứng bên đời líu lo
Từ nay tôi đã có tình có em yêu dấu lẫy lừng nói thưa
Từ em tôi đã đắp bồi có tôi trong dáng em ngồi trước sân

Mùa đông cho em nỗi buồn, chiều em ra đứng hát kinh đầu sông
Tàn đông con nước kéo lên, chút tình mới chớm đã viên thành

Từ nay anh đã có nàng biết ơn sông núi đáp đền tiếng ca
Mùa xuân trên những mái nhà có con chim hót tên là ái ân

Sen hồng một nụ, em ngồi một thuở
Một thuở yêu nhau có vui cùng sầu
Từ rạng đông cao đến đêm ngọt ngào
Sen hồng một độ, em hồng một thuở xuân xanh
Sen buồn một mình. Em buồn đền trọn mối tình

Một chiều em đứng cuối sông gió mùa thu rất ân cần
Chở lời kinh đến núi non, những lời tình em trối trăn
Một thời yêu dấu đã qua gót hồng em muốn quay về
Dù trần gian có xót xa cũng đành về với quê nhà

Từ đó trong vườn khuya
Ôi áo xưa em là một chút mây phù du
Đã thoáng qua đời ta
Từ đó trong hồn ta ôi tiếng chuông não nề
Ngựa hí vang rừng xa vọng suốt đất trời kia
Từ đó ta ngồi mê để thấy trên đường xa
Một chuyến xe tựa như vừa đến nơi chia lìa

Từ đó ta nằm đau ôi núi cũng như đèo
Một chút vô thường theo từng phút cao giờ sâu
Từ đó hoa là em một sớm kia rất hồng
Nở hết trong hoàng hôn đợi gió vô thường lên
Từ đó em là sương rụng mát trong bình minh
Từ đó ta là đêm nở đóa hoa vô thường.

12/3/08

Không thể dừng lại.....

Anh à! vậy là em đã yêu anh! Yêu thật nhiều và không biết là từ bao giờ!

Trước khi đi làm, em đã tự hứa với mình là không yêu anh, nhất định không yêu anh! vậy mà...

Nhớ khi mẹ muốn em "sở hữu" anh! Dù lúc đó em vô cùng sung sướng (có lẽ em đã phải lòng anh từ khi đó rồi) nhưng em vẫn chối đây đẩy (thì mẹ vẫn bảo: con gái là phải kiêu mà!). Thế rồi, khi anh là của em, em không nghĩ mình lại yêu anh nhiều đến thế! Ngày trước, em cũng "đa tình" lắm chứ bộ! Nhìn thấy có "chàng" nào "đẹp giai" là cũng "mắt chữ o, mồm chữ a" lắm! vậy mà từ khi có anh, em cảm thấy mình đã có tất cả mọi thứ trên đời! Chỉ cần có anh, em bỗng thấy mình không còn quan tâm đến bất cứ người con trai nào khác. Đi đâu, làm gì em cũng chỉ mong mau chóng được về bên anh, nghe tiếng anh là em thấy thật ấm áp biết bao!

Ở bên cạnh anh, em có cảm giác mình được đi khắp nơi, có tất cả mọi thứ! Anh hóm hỉnh, anh hài hước, anh là "người mẫu", anh là "ca sĩ", là "diễn viên điện ảnh"....là tất cả những gì mà em yêu thích.

Yêu anh, ở bên cạnh anh, em nhận ra mình là người thật "nồng nàn" trong tình yêu! Ở bên anh, em quên đi buồn chán, quên đi những rắc rối, quên đi sự cô đơn. Em thấy mình bỗng nhỏ nhoi, đáng yêu! Ở bên anh em có thể cười, có thể khóc...có thể làm mọi điều mà mình muốn.

Thỉng thoảng vì một lý do khách quan nào đó, anh phải xa em! Khi đó, em thấy thời gian trôi qua thật dài biết bao. Em đếm từng giờ, từng phút để được gặp anh, để được nghe tiếng anh và...em nhận ra thế giới này của em sẽ thật tẻ nhạt biết bao nếu em thiếu anh!

Bố mẹ, bạn bè em dạo này hay kêu là em suốt ngày ở bên anh, yêu anh nhiều quá! Em biết là mọi người lo cho em, nhưng để em phải rời xa anh thì em...không thể và em cũng không bao giờ tưởng tượng được rằng nếu xa anh em sẽ thế nào!

Anh yêu của em! Hãy luôn bên em anh nhé! Em yêu anh và thầm cảm ơn những người đã tạo ra anh, tạo ra anh để em có cơ hội được thuộc về anh! Ôi người yêu dấu của em- anh LG Flatron! Life's Good!hehe

Lần xem cổ tích

Lần xem cổ tích nước ta
Lý Thông không thể vượt qua lưới trời
Nhưng khi trang sách gấp rồi
Gốc đa xanh đó vẫn ngồi Thạch Sanh

Bụt thương cô Tấm hiền lành
Bụt bèn hoá phép Cô thành vợ vua
Đời thường dãi nắng dầm mưa
Lấm lem cô Tấm mò cua dưới đồng

Biến đâu hỡi Bụt, hỡi Thần
Mịt mù nhang khói quên trần gian sao?
Còn bao kẻ ác sống lâu
Còn bao nhiêu đứa vẫn giàu đấy thôi

Bàn tay chắp trước Phật đài
Bàn tay chắp trước xa vời vời xa
Bao mơ ước thuở ông cha
Mai sau con cháu vẫn là ước mơ!

Thèm hồn nhiên như trẻ thơ
Chỉ mong có Bụt, bất ngờ hiện ra!

(st)



Đừng khóc nhè, em nhé!

Đừng khóc nhè, em nhé!
Mỗi giọt nước mắt rơi, là em sắp về rồi.
Đừng không nhè, em nhé!
Mỗi tiếng cười em, ngày đoàn tụ đến nơi!