Rét quá!
Gặp ai cũng kêu lên như thế. Mà rét thật. Có ai đã từng nói về cái rét có thể cắt ra thành từng miếng. Rét năm nay đúng là như thế. Chủ nhật về quê. Ven đường những "mái lều trắng", sâm sấp trên mặt ruộng. Từng khoảng, từng khoảng. Đó là những mái che cho ruộng mạ mới gieo. Mầm sống cho mùa xuân vươn lên mạnh mẽ lại được gieo trong ngày gió rét. Sự trường tồn của thiên nhiên và con người.
Rét quá!
Cơ quan có thêm những nhân sự U10. Con út của chị Hà. Con gái lớn của bạn Thương. Con gái của em Mai. Sự vất vả của người mẹ những ngày lớp học không đón các cháu vì rét. Thấy mọi người vừa lo làm việc, vừa để mắt trông con mới thấy hết cái sự lớn khôn nho nhỏ của mình đẫm đầy tình yêu của MẸ.
Rét quá!
Chiều con ở nhà với bà, đừng vào quấy mẹ. Mẹ còn nhiều việc phải làm lắm, không thể trông con được đâu. Nghe Thương nói với bé Thảo Phương, buồn vui lẫn lộn. Người bạn đồng niên của mình đã làm mình ngạc nhiên kinh khủng. Lặng lẽ, bền bỉ, dẻo dai, thoáng đó mà bạn đã dần làm chủ công việc của mình. Mình đã đúng khi đặt cậy vào bạn những công việc bạn chưa bao giờ làm mà cả phòng không phải ai cũng đã làm đầy đủ như thế. Cảm ơn Thương nhé!
Rét quá!
Cô Liên vẫn tất bật như người mẹ hiền lo cho cả đàn con nhỏ, trong đó có mình. Với Cô, mình chẳng có khái niệm lãnh đạo và nhân viên. Mình dựa vào Cô như con dựa vào mẹ. Cô cũng lặng lẽ giải quyết những phần việc của mình. Cô vẫn xuất hiện đúng những lúc cần có cái UY và cái TÌNH của người lớn tuổi để tụi trẻ có thêm sự động viên hay gắn hàn những bất hoà do căng thẳng của công việc.
Rét quá!
Nhưng anh Hùng "cò" vẫn co ro trên giường hằng đêm suốt cả hai tháng nay. Đó là hình dung ra thế chứ đã biết hắn ở chỗ nào đâu. Ngẫm cũng lạ lùng. Tuổi thanh niên có người yêu ở gần bên. Làm cả ngày quần quật bằng cả cái đầu, đôi chân, đôi tay và có lẽ phải nói là cả ĐÔI MỒM nữa. (hic hic! Nói nhiều quá mà. Gọi đi, gọi đến, chắc cái điện thoại biết nói nó sẽ phải thốt lên: CHO TÔI VỀ HƯU!). Vậy mà đêm về, hầu như không đêm nào mình không trao đổi với hắn về công việc. Hùng ơi, nhở là "tình chỉ đẹp khi còn dang dở nhé". Đọc bài "Giá như em ở nhà" đi nhé.
Rét quá!
Nhưng sự nỗ lực của mọi người làm cho lòng ta ấm lại. Cái sự chuyển mình của đại học chính quy theo tín chỉ là sự chuyển mình của rất nhiều người, ở rất nhiều vị trí nhưng sự chuyển mình mà ta thấy rõ nhất là từ những người đang hàng ngày làm việc bên mình.
Rét quá!
Nhưng bước chân vào 604, nhà E thì áo khoác tuột ra hết thảy!!. Nóng. Sức nóng không phải của hơn chục cái máy tính các loại chạy liên tục toả ra. Đó là sức nóng từ lao động miệt mài của một tập thể. Xin cảm ơn mọi người!
Rét quá!
Mình viết những dòng này vào lúc ngoài trời có lẽ chỉ còn khoảng 7 - 8 độ thôi. Một ngày mới sắp đến. Ngày mai, chắc 604, nhà E sẽ lại nóng lên đây. Công việc trước và sau tết vẫn đang chồng chất.
Tết đến rồi.
Rét quá!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét