31/1/08

Mậu Tý chính là em đây!

Mời các bác đón năm Mậu Tý và bình chọn ảnh đặc sắc nhất cho vui nha!

Thể lệ:

* Hình nào chọn đầu tiên và được nhiều chọn nhất (tối thiểu là 3 vote)

* Mỗi bác được chọn tối đa 5 hình

* Giải thưởng trao cho mỗi hình được chọn

* Thời gian chọn từ post đến hết 24h, ngày TÌNH YÊU: 14/02/2008

* Có giải thưởng cho bác nào "bóc tem" và bác nào "khóa sổ"

Cảm ơn các bác hưởng ứng!

1. 2. 3.

4. 5. 6. 7.

8. 9. 10.

11. 12. 13.

14. 15. 16.

17. 18. 19.

Những phát ngôn hài hước tại Bài hát Việt 2007

Trong lễ trao giải tối 29/1.2008, có lẽ vì chưa bao giờ gặp mặt người làm phim Đời cát, nên lúc giới thiệu người lên trao giải, ca sĩ Hiền Thục rất duyên dáng nói rằng: "Xin trân trọng kính mời NSƯT, đạo diễn Thanh Vân. Mời 'chị' lên sân khấu ạ".

Khi đạo diễn xuất hiện, ca sĩ Hiền Thục mặt méo xẹo, thì ra Thanh Vân là... đàn ông.

Tác giả Cây vĩ cầm - Lê Yến Hoa - năm nay mới bước sang tuổi 20. Lưu loát và tự tin trong lúc chia sẻ cảm xúc sau khi nhận giải Tác giả trẻ triển vọng, Yến Hoa cao hứng: "Em xin cảm ơn ba mẹ, thày cô, cảm ơn khán giả, cảm ơn anh chị MC, cảm ơn Ban tổ chức, kể cả những người trong Ban tổ chức lúc nãy nhất định không cho bạn em vào vì bạn ý không có vé...".

Nhận chung giải Tác giả trẻ triển vọng còn có Lưu Sa Huỳnh, chủ nhân của ca khúc Về ăn cơm. Nước mắt lưng tròng, cô gái 19 tuổi này nhờ sóng đài truyền hình cảm ơn ba mẹ: "Xin cảm ơn ba mẹ. Giờ này ở Sài Gòn, chắc ba mẹ đang theo dõi con. Con ra Hà Nội có một mình, con nhớ ba mẹ lắm. Mẹ ơi, mẹ nấu cho con bữa cơm, con về ăn cơm đây ạ. Mẹ nấu cơm ngay đi".

Lưu Sa Huỳnh (trái) và Lê Yến Hoa - hai Tác giả trẻ triển vọng. Ảnh: Hoàng Hà.

Đai diện nhà tài trợ - Công ty Cát Tiên Sa - ông Quang Minh trong phần trao giải của mình đã rất phấn chấn: "Đây là vinh dự lớn của tôi, và chắc chắn tôi không bao giờ quên trong cuộc đời mình. Tôi rất vinh dự khi phải được tôn vinh Bài hát Việt".

Nguyễn Duy Hùng: "Cháu... ngưỡng mộ Ban thẩm định". Ảnh: Hoàng Hà.

Còn nhạc sĩ trẻ Nguyễn Duy Hùng, khi vừa nghe tên mình được xướng lên trong mục Bài hát phong cách thính phòng nổi bật, anh ngơ ngác, run tới nỗi cứ đứng như trời trồng, quên cả đường lên sân khấu. Lên được sân khấu rồi, Hùng lắp bắp: "Cháu... cháu cảm ơn, cháu... cháu gửi tác phẩm đến Bài hát Việt là vì cháu ngưỡng mộ Ban thẩm định đấy ạ".

Gia Khánh
(vnexpress.net)

30/1/08

Rét quá!

Rét quá!

Gặp ai cũng kêu lên như thế. Mà rét thật. Có ai đã từng nói về cái rét có thể cắt ra thành từng miếng. Rét năm nay đúng là như thế. Chủ nhật về quê. Ven đường những "mái lều trắng", sâm sấp trên mặt ruộng. Từng khoảng, từng khoảng. Đó là những mái che cho ruộng mạ mới gieo. Mầm sống cho mùa xuân vươn lên mạnh mẽ lại được gieo trong ngày gió rét. Sự trường tồn của thiên nhiên và con người.

Rét quá!

Cơ quan có thêm những nhân sự U10. Con út của chị Hà. Con gái lớn của bạn Thương. Con gái của em Mai. Sự vất vả của người mẹ những ngày lớp học không đón các cháu vì rét. Thấy mọi người vừa lo làm việc, vừa để mắt trông con mới thấy hết cái sự lớn khôn nho nhỏ của mình đẫm đầy tình yêu của MẸ.

Rét quá!

Chiều con ở nhà với bà, đừng vào quấy mẹ. Mẹ còn nhiều việc phải làm lắm, không thể trông con được đâu. Nghe Thương nói với bé Thảo Phương, buồn vui lẫn lộn. Người bạn đồng niên của mình đã làm mình ngạc nhiên kinh khủng. Lặng lẽ, bền bỉ, dẻo dai, thoáng đó mà bạn đã dần làm chủ công việc của mình. Mình đã đúng khi đặt cậy vào bạn những công việc bạn chưa bao giờ làm mà cả phòng không phải ai cũng đã làm đầy đủ như thế. Cảm ơn Thương nhé!

Rét quá!

Cô Liên vẫn tất bật như người mẹ hiền lo cho cả đàn con nhỏ, trong đó có mình. Với Cô, mình chẳng có khái niệm lãnh đạo và nhân viên. Mình dựa vào Cô như con dựa vào mẹ. Cô cũng lặng lẽ giải quyết những phần việc của mình. Cô vẫn xuất hiện đúng những lúc cần có cái UY và cái TÌNH của người lớn tuổi để tụi trẻ có thêm sự động viên hay gắn hàn những bất hoà do căng thẳng của công việc.

Rét quá!

Nhưng anh Hùng "cò" vẫn co ro trên giường hằng đêm suốt cả hai tháng nay. Đó là hình dung ra thế chứ đã biết hắn ở chỗ nào đâu. Ngẫm cũng lạ lùng. Tuổi thanh niên có người yêu ở gần bên. Làm cả ngày quần quật bằng cả cái đầu, đôi chân, đôi tay và có lẽ phải nói là cả ĐÔI MỒM nữa. (hic hic! Nói nhiều quá mà. Gọi đi, gọi đến, chắc cái điện thoại biết nói nó sẽ phải thốt lên: CHO TÔI VỀ HƯU!). Vậy mà đêm về, hầu như không đêm nào mình không trao đổi với hắn về công việc. Hùng ơi, nhở là "tình chỉ đẹp khi còn dang dở nhé". Đọc bài "Giá như em ở nhà" đi nhé.

Rét quá!

Nhưng sự nỗ lực của mọi người làm cho lòng ta ấm lại. Cái sự chuyển mình của đại học chính quy theo tín chỉ là sự chuyển mình của rất nhiều người, ở rất nhiều vị trí nhưng sự chuyển mình mà ta thấy rõ nhất là từ những người đang hàng ngày làm việc bên mình.

Rét quá!

Nhưng bước chân vào 604, nhà E thì áo khoác tuột ra hết thảy!!. Nóng. Sức nóng không phải của hơn chục cái máy tính các loại chạy liên tục toả ra. Đó là sức nóng từ lao động miệt mài của một tập thể. Xin cảm ơn mọi người!

Rét quá!

Mình viết những dòng này vào lúc ngoài trời có lẽ chỉ còn khoảng 7 - 8 độ thôi. Một ngày mới sắp đến. Ngày mai, chắc 604, nhà E sẽ lại nóng lên đây. Công việc trước và sau tết vẫn đang chồng chất.

Tết đến rồi.

Rét quá!

Giá như em ở nhà

Giá như em ở nhà

Giá rét ngày đông như không hề có

Lửa ấm tình yêu sưởi hồng nỗi nhớ

Để chúng mình chia buồn sớt vui

Giá như ngày đông lạnh lẽo đơn côi

Chỉ thoảng quá như bóng câu vó ngựa

Khi tết đến cái lạnh hồng đôi má

Chúng mình đi, vui trọn ngày xuân

Nhưng sẽ không bao giờ có mùa xuân

Nếu gió đông không phập phồng mái lá

Nếu ngày đông không có nhiều phép lạ

Cho anh mong câu chuyện giá như

Giá như em ở nhà

Để có lúc lệ em rơi

Khi anh đi khỏi nhà, rất vội

Chẳng hôn em, tạm biệt, anh đi làm

Giá như em ở nhà, để hằng đêm

Cái vùng vằng sao thức khuya đến thế

Sao công việc như cuộc đời dâu bể

Cuốn anh đi để mặc em một mình

Giá như em ở nhà, để nhắn tin cho anh

"Tên kia, mau tìm cho ta cái gối ôm để ngủ!"

Ôi giấc ngủ vui sao mà cũng khó

Ngay cả khi em có ở nhà

Bây giờ

Khi chúng mình cách xa

Chỉ một tối không nghe giọng em nói

Chỉ một tối thôi đã nhớ em vời vợi

Giá như em ở nhà, không phải ở nơi xa

Anh sẽ siết ghì em, để đắp bù vắng thiếu

Anh sẽ để tim em không nỗi buồn như thế

Xa em rồi, anh càng hiểu: Giá như!

MBA là gì?

MBA: Master of Bussiness Administration

MBA: Married But Avalaible

28/1/08

Tĩnh tâm!

Tối nay, nghe tin mấy anh em đã ký hợp đồng căn nhà để ở chung được cả 3 gia đình.

Vui, buồn lẫn lộn. Chẳng biết nói như thế nào. Chỉ tự trách mình thôi.

Mong cho mọi chuyện an lành!

Đọc blog của Huy, thấy buồn thêm. Không lý do nào giống lý do nào khi con người ta phải xa cách người mình yêu thương cả.

Nhưng hãy sống NHƯ CHƯA HỀ CÓ CUỘC CHIA LY nhé. Mình không dám xem chương trình này. Cũng là chuyện thường tình mà. Đàn ông cũng có quyền được mềm yếu tí chứ nhỉ. hic hic

Mình nhận được một email trong ngày. Không reply được. Bộ óc không điều khiển được đôi tay vì sự thực thì lòng tự trọng của mình đã bị tổn thương rồi. Thôi đợi thời gian trở lại vậy!

Quen mà lạ!!!

LỊCH SỬ: Tình yêu là một cuộc cách mạng giải phóng chủ nghĩa độc thân .

ĐỊA LÝ: Tình yêu là một trân động đất trong tâm hồn và trái tim là " núi lửa " .

HÓA HỌC: Tình yêu là một phản ứng hóa học sinh ra a xít .

VẬT LÝ: Tình yêu là một lực hút mạnh hơn lực hút của trái đất .

TOÁN HỌC: Tình yêu là một phép trừ của túi tiền , phép chia của trái tim , phép nhân của nhân loại và là phép cộng của mọi rắc rối .

VĂN HỌC: Tình yêu là quyển sách dày mà đọc từ trang đầu đến trang cuối ta không hiểu gì cả

27/1/08

Quê hương là chùm khế ngọt

Quê hương là chùm khế ngọt

Cho con trèo hái mỗi ngày

Quê hương là đường đi học

Con về rợp bướm vàng bay

Quê hương là con diều biếc

Tuổi thơ con thả trên đồng

Quê hương là con đò nhỏ

Êm đềm khua nước ven sông

Quê hương là cầu tre nhỏ

Mẹ về nón lá nghiêng che

Quê hương là đêm trăng tỏ

Hoa cau rụng trắng đầu hè

Quê hương mỗi người chỉ một

Như là chỉ một mẹ thôi

Quê hương nếu ai không nhớ

Sẽ không lớn nổi thành người

Tặng vợ yêu chùm ảnh về quê ngày 27/01/2008.